By : Tommyhawk - Người dịch :
Vuquoc
Khu rừng... thật nặng mùi. Đó là
phản ứng của Hoàng tử Griom khi cởi con kỳ đà đi vào khu rừng. Chàng không dám
cưởi ngựa tiến vào khu rừng, vì ngay khi đến bìa rừng thì con ngựa của chàng đã
dựng vó, quay lui. Chỉ có con kỳ đà khổng lồ này quen mùi xác chết nên cứ lửng
thửng băng rừng mà không ngán ngại mùi hôi thối.
Khu rừng khăm khẳm mùi tử khí cổ
quái. Nhiều năm đã trôi qua từ lúc đất đai bị thôn tính bởi Chúa tể bóng tối,
từ khi sự sụp đổ của vương quốc Dormire. Vào những ngày ấy, chàng chỉ là một
đứa bé còn ẳm ngữa, cha chàng là vua Moriom của vương quốc Dormire, đã gửi hai
mẹ con chàng sang vương quốc Conoman bên cạnh. Đó là lần cuối cùng mà người ta
nghe nhắc đến nhà vua ở lâu đài chàng ở. Chỉ đến khi có vài người nông dân tới
lâu đài Conoman kể lại những điều họ tận mắt thấy ở lâu đài Dormire tràn ngập
trong lửa xanh rờn, hỏa hoạn nhưng không thiêu hủy lâu đài, trận cháy lớn kéo
dài suốt ngày đêm, họ đứng xa hàng dặm vẫn còn trông thấy ngọn lửa cháy sáng
rực. Ánh lửa xanh của trận hỏa hoạn cứ rừng rực kéo dài nhiều năm; chính hoàng
tử Griom lúc lên tám, đứng trên tường thành thấy rõ đám lửa xanh ấy thiêu cháy
lâu đài của chàng, thiêu cháy phụ thân chàng.
Lúc chàng được mười hai tuổi thì
trận hỏa hoạn chấm dứt, nhưng chàng không có dịp nhìn thấy. Lúc này chàng đang
học đấu kiếm ở Học viện Quốc phòng. Hoàng hậu đành phải chấp nhận làm người
thiếp thứ tư của Quốc vương Conoman, để nhà vua chấp thuận cho hoàng tử ở lại.
Chàng trở thành một hoàng tử lưu vong, niềm hy vọng duy nhất của chàng là trở
thành người thống lĩnh ba quân. Hoàng hậu không nhắc đến việc khôi phục vương
quốc đã sụp đổ, nhưng chàng đọc được ý tưởng ấy mỗi khi bà nhắc đến chuyện ngày
xưa.
Đó cũng là giấc mơ của chàng -
những giấc mơ đeo đẳng chàng lúc còn ở Học viện, khiến chàng thường ở lại phòng
tập muộn hơn khi mọi người đã ra về, những giấc mơ ấy đã biến thân thể chàng
trở thành một thứ vũ khí mạnh mẽ, và cũng chính những giấc mơ ấy đã đưa chàng
tới khu rừng này.
Đêm trước khi bắt đầu cuộc hành
trình này mà chàng dự định bí mật lẻn đi một mình đến tòa lâu đài Dormire tìm
hiểu xem có gì còn sót lại của gia đình chàng hay không, tình cờ chàng gặp một
vị khách. Không cần nhìn viên kim cương lấp lánh trên trán, chàng cũng đoán
ngay người đàn bà này là một nhà tiên tri, có thể tiên đoán được việc tương
lai. Gương mặt của bà không trẻ cũng không già, không đẹp rực rỡ diêm dúa cũng
không mộc mạc quê mùa, không tỉnh cũng không điên. Đó là cái khoảng giữa hai
cực ấy.
Bà không nói gì, bà cũng chẳng
cần phải nói. Bà chỉ chìa tay ra. Một đồng tiền vàng thưởng cho một
câu tiên tri, đó là quy luật. Hoàng tử mò mẫm trong hầu bao, nhưng chỉ còn 6
đồng tiền vàng. Chàng có thể lên đường trong cảnh đói khát... nhưng chàng cần
nghe những lời chỉ dẫn của người đàn bà này.
Chàng nói : "Sáu câu, bà
nói đi".
Nhà tiên tri nhắm mắt lại và
ngâm nga :
Đền đài nguyên vẹn giữa rừng
Quan tài lạnh lẽo chưa từng mở
ra
Người sống trong ấy là cha
Hoàng tử hồi hộp phát run lên
(phải chăng cha chàng còn sống !), nhưng chàng không dám ngắt lời. Chàng chỉ
gật đầu ra dấu cho nhà tiên tri tiếp tục, khi bà dừng lời ở đây.
Bên trên hòn đá chiếu ra lửa hồng
Quyền năng bóng tối bên trong
Dỡ lên, thanh thản tâm hồn tối
đen
Hoàng tử gật đầu và lẩm nhẩm đọc
lại, thì ngay lúc ấy nhà tiên tri lại ngâm nga tiếp. Đây là những lời tiên tri
ngoài số vàng phải trả !
Đời ngươi gian dối đã quen
Bây giờ sự thật một phen ngỡ
ngàng
Rồi hạnh phúc đến rõ ràng !
Trước khi chàng còn chưa hết ngạc
nhiên, thì người đàn bà lại lẩn đi để chàng lại một mình. Những lời tiên tri mà
chàng vừa nghe thật rối rắm khó hiểu, nhưng chàng biết rằng nó sẽ xảy đến,
nhưng làm cách nào để tìm ra những ý nghĩa hữu dụng cho chàng ?
Dựa vào những lời tiên tri, chàng
cũng có thể đoán ra rằng cha chàng vẫn còn sống đang nằm trong một cỗ quan tài,
cha chàng nằm bên dưới một tảng đá đã từng có lời nguyền, tảng đá chính là
quyền năng điều khiển những thế lực ma quái bởi Chúa tể bóng tối. Khi dỡ hòn đá
bị nguyền rủa, chàng phải "thanh thản tâm hồn", bất kể lời này có ý
tứ gì !
Ba câu cuối cùng, hoàng tử chẳng
thể nào hiểu nổi ! Sao chàng lại có những điều gian dối ? Bằng cách nào có thể
tìm ra sự thực từ một con tim quen gian dối để dẫn đến hạnh phúc ?
Dường như đây là điều thắc mắc
lớn của chàng, ngay lúc này đây chàng cũng không có lối sống gian giảo, dối trá
bất kể đó là gì.
Đang mơ màng nhớ lại chuyện tối
hôm trước thì chàng chợt bừng tỉnh vì một mùi hôi thối xộc vào mũi và từ trên
những tàng cây trước mặt phát ra tiếng rít the thé, những móng vuốt sắc bén
đang nhắm vào mặt hoàng tử ! Nhìn lên là những đôi cánh chim bẩn thỉu và.. cao
hơn chút nữa là một bộ mặt của một mụ đàn bà quái gỡ ! Một nữ yêu mình người
cánh chim.
Bây giờ hoàng tử đang ở trong
lãnh địa của Chúa tể bóng tối, gươm không rời tay, chỉ một nhát gươm lóe sáng
trước khi con kỳ đà khổng lồ kịp phản ứng, hoặc trước khi mụ yêu tinh kia kịp
dừng lại thì lưỡi gươm chàng bổ một nhát xé mụ ta làm hai mảnh. Những dòng máu
đen đúa hôi hám bắn lên cánh tay chàng khi mụ yêu tinh giãy chết.
Có tiếng sột soạt ở một nhánh cây
phía trước, mụ yêu tinh còn lại chứng kiến cảnh ấy hoảng hốt rút lui tìm chỗ ẩn
nấp an toàn. Hoàng tử Griom mĩm cười đắc thắng khi lau máu trên tay và trên
thanh kiếm... Cứ để thế lực bóng tối phải kinh hoàng vì chàng !
Lối chàng đi qua, mùi hôi thối
không bớt đi chút nào, những nhánh cây oằn xuống như những cánh tay xương xẩu
tạo nên quang cảnh kinh hoàng, thú rừng trông gầy nhom như thiếu ăn, mệt mỏi,
một bầu không khí ảm đảm thê lương. Đâu còn chút gì là một miền đất hạnh phúc
mà mẹ chàng hàng giờ kể lại... đâu là một vùng lãnh thổ tự do, rải rác đó đây
có những đóa hoa có màu đỏ hoặc màu vàng rực rỡ, ong bướm dập dìu, chim chóc
líu lo ca hát ? Trái lại, ở đây là cảm giác khu rừng vừa bị tàn phá bởi một cơn
bão lớn, sự yên lặng tĩnh mịch đang ngự trị toàn khu rừng này.
Phải chăng Chúa tể bóng tối đã bỏ
lại sau lưng vùng đất này, để lại mọi thế lực đen tối, mọi vật điêu tàn như thế
này ? Hay là vào thời đó hắn đã cố tạo ra một vùng đất quỷ quái như thế, chỉ
nhằm mục đích tống khứ kẻ thù tránh xa.
Phải chăng đây chính là sự giả
dối mà nhà tiên tri đã đề cập tới ? Nhưng sâu thẳm trong trái tim chàng, đây
chính là quê hương của chàng và chàng chỉ biết được mọi điều tốt đẹp qua những
câu chuyện kể !
Một cảm giác... trống vắng...
tràn ngập tâm hồn ngay khi chàng đến đây, lần đầu tiên kể từ khi còn ẳm ngữa,
đến lâu đài Dormire. Hoàng tử cẩn thận đi qua cổng tòa lâu đài, thực ra thì
cánh cửa cổng không còn nữa, những bức tường thành đã trở nên bất lực không đủ
sức ngăn cản sự xâm nhập từ bên ngoài.
Sự hôi thối đến tởm lợm ở ngay
đây, những tràng cười trong sảnh lớn, những cuộc say sưa chè chén trong các
gian phòng tòa lâu đài... Dường như còn in dấu vết của sự tàn ác ở mọi nơi...
nhưng không một thứ gì còn sống, không một thứ gì sống động cả. Mỗi khi chàng
bước đi những phiến đá lát như reo lên theo nhịp bước, nhưng đó là những âm
vang sâu thẳm và chẳng còn gì hết.
Chúa tể bóng tối để cha chàng ở
đâu ? Bởi vì lúc chàng đến đây thì tòa lâu đài hoàn toàn vắng lặng, chàng bước
đi hăm hở, sự cảnh giác giảm dần.
Chỉ có một trong số các gian
phòng thẳng hàng thành dãy, còn chút sinh khí, chàng chẳng có lý do gì mong đợi
ở gian phòng này so với những căn phòng khác, vì vậy khi đẩy cửa chàng hết sức
ngạc nhiên.
...
__________________
Một con mãng xà xanh lè khổng lồ,
nanh dài hơn hai bộ Anh, đôi mắt lấp loáng ánh sáng đỏ ngầu, phóng tới trước
chàng và một lần nữa, phản ứng mau lẹ của chàng bằng thanh kiếm sắc bén đã cứu
chàng thoát chết trong gang tấc. Hoàng tử thầm biết ơn người thầy già nua đã
huấn luyện chàng có những phản xạ nhanh chóng tự nhiên ấy, bởi vì lúc ấy hoàng
tử chẳng biết thanh gươm để ở đâu, chàng chỉ biết chộp lấy, một phản xạ tự
động, chàng đã chộp được chuôi kiếm, rút ra và ánh gươm lóe lên !
Đầu con mãng xà lăn lông lốc, hẳn
là con quái vật phải chết. Như lạ thay, từ cái thân cụt đầu ấy lại mọc ra một
chiếc đầu mới đang giương nanh và phun nọc độc ! Một con vật cổ quái ! Con vật
lại bổ nhào tới tấn công chàng !
Chàng biết rằng chàng không thể
thắng thế, ngay cả khi chàng cắt đầu con quái vật này lần thứ hai. Chàng nên
rời bỏ căn phòng này tìm sinh lộ... nhưng rồi chàng chợt nhìn thấy cổ quan tài
ở chính giữa gian phòng, một cỗ quan tài trong suốt bằng pha lê, bên trong có
hình dáng một người đàn ông mà rất có thể chính là... cha chàng !
Vì thế, chàng đàng phải tiếp tục
chiến đấu. Con mãng xà không tỏ vẻ linh hoạt vì với kích thước khổng lồ như thế
trong một gian phòng hẹp, con mãng xà cử động khó khăn nhiều. Có lẽ hoàng tử
chẳng có cơ may giết được nó để nó không còn khả năng tái sinh. Sự việc diễn ra
như thế. Cánh tay chàng đã mỏi, thế kiếm đã rời rạc. Cuối cùng chàng phải bỏ
cuộc và rút khỏi gian phòng, ngoảnh lại thì không thấy con quái vật ấy truy
đuổi.
Chàng dừng lại, thở hồng hộc, mắt
nhìn đăm đăm về phía cánh cửa đang mở, chàng lắng nghe, chàng ngữi thấy mùi
tanh tưỡi của con mãng xà cuộn quanh cỗ quan tài. Không thể như thế nếu cha
chàng còn sống !
Chàng cần có nhiều tay kiếm mới
có thể đẩy lui nguy cơ này. Những lời tiên tri chợt hiện ra trong đầu, hoàng tử
cần phải để lòng thanh thản là phải chế ngự sự tức giận, tháo bỏ sự tức giận,
thư giãn, duổi thẳng ? Phải chăng là kéo thẳng không cho cuộn tròn lại ? Cái
đuôi con mãng xà hiện đang cuộn tròn trên chiếc quan tài cha chàng. Có phải là
sức mạnh của nó từ viên ngọc nằm trên người ông, hãm ông trong chiếc quan tài
ấy.
Tốt nhất là thử xem sao. Có một
chiếc khiên nhỏ bị vỡ của một người lính bất hạnh nào đó. Chàng nhặt chiếc
khiên lên, che thanh kiếm, lấy hết can đảm, chàng quay trở lại gian phòng.
Con mãng xà còn đó. Nó mổ xuống
nhưng chàng chỉ dùng khiên đón đỡ để không bị mổ trúng. Sự va chạm mạnh bởi
những cú mổ chết người khiến chàng bị choáng nhưng chàng cố vượt qua. Chàng cố
tiến sát gần thân con mãng xà. Lúc này chàng không thể quan sát kỹ được vì bị
con mãng xà tấn công liên miên. Không cần đến nọc độc, chỉ những cú mỗ như trời
giáng nếu kéo dài cũng đủ làm chàng kiệt lực mà chết !
Trong cái đống cuộn tròn tanh
tưỡi của thân mãng xà, chắc là cái đuôi nó ở đâu đó, nó ở đâu nhỉ ? Đây rồi !
Cái đuôi ! Con mãng xà không xoay trở kịp vì thân mình đồ sộ của nó, cái đuôi
đó bấu chặt vào cổ quan tài pha lê, phần đầu nhọn chiếc đuôi chạm vào thịt da
cha chàng !
Hãy để lòng thanh thản, hãy thật
sự bình tĩnh. Khi con mãng xà tấn công lên chiếc khiên lần nữa, và khi nó rút
đầu giật lên cao để mổ lần nữa, nhanh như chớp, hoàng tử ném chiếc khiên, bằng
hai tay của mình, chàng tóm lấy chiếc đuôi con mãng xà, nơi nó chọc vào trong
cổ quan tài, chàng vuột mạnh và kéo dãn ra, hết sức !
Nếu chàng yếu một chút, nếu cơ
bắp chàng không tôi luyện như hôm nay, và nếu thiếu cả ý chí sắt đá thì có lẽ
chàng đã thất bại. Nhưng chàng có đầy đủ sức lực để lôi cái đuôi ấy ra, nắm
chặt khối thịt ấy, kéo căng ra không một chút do dự, thế là có tiếng răng rắc
như tiếng xương vỡ, cái đuôi đã bị kéo dãn duỗi thẳng ! Con mãng xà rít lên
chói tai, như tiếng người, tiếng kêu đau đớn của một con người ! Cái đuôi con
mãng xà cố vùng vẫy trong tay chàng... ồ không phải ! Nó đang thu nhỏ lại !
Trong chớp mắt con mãng xà biến
thành nhỏ xíu như một con rắn bình thường, chiều dài chỉ hơn 2 bộ. Reo mừng
trong chiến thắng, hoàng tử Griom nắm đuôi con xoay vòng trên đầu và buông tay,
con rắn bay vụt khỏi tay chàng,đầu rắn va vào tường đánh tách, bể nát. Thế là
hết đời con mãng xà !
Nóng lòng, hoàng tử quay lại cỗ
quan tài pha lê. Lúc này chàng không cách gì mở cỗ quan tài... vì nó liền kín
không kẽ hở, đơn giản chỉ là một khối pha lê liền lạc. Trong lúc còn đang lần
mò tìm cách, chàng thấy người đàn ông bên trong quan tài dường như động đậy,
nhìn vào trong chàng thấy đôi mắt người đàn ông đang mở to nhìn chàng.
"Phụ vương", chàng lắp bắp thốt lên trong khi khắp người như đông
cứng lại. Thình lình có một viên đá bằng nắm tay không rõ từ trên tường hay
trần nhà rơi xuống. Chàng nhặt viên đá đập vỡ quan tài làm hai mảnh. Đức vua
lồm cồm đứng dậy.
"Đúng là phụ vương
rồi", hoàng tử Griom thốt lên mừng rỡ. Mãi cho đến lúc này, chàng vẫn chưa
có cơ hội nào để nhìn rõ cha chàng hơn là tin rằng hình dáng bên trong cổ quan
tài ấy ắt hẳn là cha chàng.
Phép thuật đã cầm hãm phụ vương
của chàng nhưng cũng giữ nguyên tuổi thanh xuân của ngài. Đức vua không còn vào
cái tuổi lúc 20 năm về trước, khi bị thất bại dưới quyền năng của Chúa tể bóng
tối. Trông ngài không giống như là một người đàn ông đã qua tuổi 40 với những
nếp nhăn trên trán hoặc râu tóc nhuốm bạc. Mà đây là một người đàn ông vừa
trưởng thành, dù rằng tuổi tác đã nhiều hơn dáng hình hiện tại ! Thân thể không
dềnh dàng, nhưng đầy đặn, hai cánh tay mạnh mẽ và cân đối, cả cơ thể ấy hoàn
hảo và cường tráng. Đây là cha chàng, Quốc vương Dormire.
Nhà vua không có gì trên người
ngoài chiếc khố nhỏ, một thứ y phục truyền thống của chiến binh, giống như
chiếc khố hoàng tử Griom đang mặc. Khi đặt chân xuống sàn nhà, nhà vua nhìn
chàng, cái nhìn uy nghi làm cho Griom thấy chính người đàn ông này đã từng trị
vì đất nước.
"Người vừa cứu ta", là
lời nói đầu tiên của người, "ta rất hãnh diện vì ngươi, hỡi người chiến
binh anh dũng. Ta hứa sẽ đền ơn cho ngươi bất cứ điều gì ngươi muốn".
Hoàng tử Griom quỳ xuống:
"Xin bệ hạ chúc phúc cho con, vì con là Grion, con trai của người".
"Con trai ta ư ?", đức
vua giật mình sững sốt, "như vậy là ta bị giam cầm lâu lắm sao ?"
"Vâng, tâu bệ hạ, đã 20 năm
rồi". Hoàng tử Griom xác nhận. "Lãnh thổ chúng ta đã mỏi mòn, thần
dân ly tán, nhưng ký ức về một đất nước Dormire vẫn còn mạnh mẽ, và thần dân
của người vẫn mong chờ người khôi phục vương triều, thần dân của người sẽ trở
về".
Đã là chiến binh thì điều trước
hết là phải thực tế. "Vậy Chúa tể bóng tối thì sao ?".
"Tâu bệ hạ, thần nhi không
rõ", hoàng tử Griom đáp, "thần nhi đến đây mà không gặp trở ngại gì
lớn". Một trở ngại nho nhỏ như gặp con yêu mình người cánh chim thì không
tính đến, ngoại trừ việc đối phó với con mãng xà. "Điều khó khăn lớn nhất
chính là lời nguyền của hắn ta trên người phụ vương. Mặt khác, cả lâu đài hoang
phế không còn ai".
"Phải chăng Chúa tể bóng tối
đã ngủ say hay đang hướng tới những vùng đất đai nào khác, những nạn nhân khác
của hắn". Đức vua quay lại nhìn, sau đó mới nhìn kỹ hoàng tử Griom.
"Ôi, con ta", quốc vương Moriom nói với vẻ ngạc nhiên, "Ừ, ta có
thể thấy được phảng phất gương mặt của hoàng hậu nơi con. Nhưng mắt ta
..."
"Phụ vương", hoàng tử
Griom vui mừng gọi và cha chàng giang tay ra đỡ chàng, chàng đặt tay mình trong
lòng bàn tay ông và từ từ đứng dậy. Thế rồi hai người ôm chầm lấy nhau, hoàng
tử Griom cảm nhận đôi tay cha mình, thân thể cha mình, rõ ràng cha chàng còn
sống, sống thực mà ! "Phụ vương !", chàng lại reo lên, lần này nước
mắt lăn thành dòng.
"Ôi con, con của ta !",
nhà vua cũng vui mừng khôn xiết.
...
__________________
Nhà vua lùi ra sau một chút, tay
vẫn còn để trên người hoàng tử Griom, "Để ta nhìn con xem nào".
Hoàng tử Griom đứng lặng yên, ánh
mắt long lanh niềm sung sướng. Từ lâu chàng chỉ nghĩ đến việc trả thù, phải báo
thù cho cái chết cha chàng. Phải chăng đây là sự giả dối mà lời tiên tri muốn
nói đến ? Nhưng bây giờ thì chàng đã biết rõ sự thật ? Nhất định là chàng hạnh
phúc lắm !
Khi đã ngắm nghía chàng xong, một
lần nữa đứa vua ôm chặt lấy chàng, chàng nói : "Thần dân của người đang
đợi người ở Coniman. Chúng ta sẽ đến với họ, đưa họ trở về đây, khôi phục lại
vương quốc của mình".
"Thế thì chúng ta đi
nào", nhà vua tán thành.
Lúc hai người đi qua các cung
viện, hoàng tử Griom vẫn cười cười nói nói, cảm thấy người nhẹ nhỏm lâng lâng,
"Phụ vương thấy đấy, bọn chúng đã tước đoạt mọi thứ quý giá trong lâu đài,
nhưng lâu đài này vẫn còn đó. Nó sẽ được khôi phục trong một thời gian ngắn.
Đất nước cũng vậy, sẽ được hồi sinh, những cánh đồng sẽ trải dài tận chân trời,
người nông dân sẽ háo hức về lại mãnh đất của mình...".
"Như thế vẫn chưa đủ",
quốc vương Moriom nói.
Hoàng tử Griom nhìn cha :
"Thần nhi vẫn chưa hiểu ý phụ vương", chàng nói tiếp, "Chúng ta
đã chiến thắng. Phụ vương được giải thoát và cả lãnh thổ nữa, phụ vương không
cảm thấy chúng ta đã hoàn toàn tự do thoát khỏi chúa tể bóng tối ư ?"
"Đó không phải là tự
do". Quốc vương Moriom nói tiếp, "Ta cũng nghĩ giống như con khi xây
dựng lâu đài này, cưới vợ, sinh con. Ta nghĩ như thế là hết. Giờ con đã thấy sự
sai lầm của ta rồi đấy".
Hoàng tử Griom cân nhắc điều cha
chàng vừa nói, "Vậy phụ vương bảo chúng ta phải làm gì, thưa phụ vương
?".
"Chúng ta phải tiêu diệt
Chúa tể bóng tối". Nhà vua nói, "Chỉ khi ấy chúng ta mới trở về và
khôi phục đất nước".
"Tiêu diệt Chúa tể bóng tối
ư ?", hoàng tử Griom hết sức ngạc nhiên, "Làm sao chúng ta có thể làm
được. Quân đội đã bị hắn đánh bại và tan rã rồi !". Chàng chưa từng nghĩ
điều gì xa hơn việc báo thù cá nhân và việc khôi phục vương quốc Dormire. Nhưng
Chúa tể bóng tối... "Thành lũy của Chúa tể bóng tối cách xa Dormire hàng
ngàn dặm", chàng nói, "làm sao ta có đủ lực lượng để đánh thắng và
chiếm lấy đất đai của hắn, và một khi đã tới đó thì làm sao thoát khỏi vòng vây
của hắn".
"Chúng ta không chiêu mộ quân
đội. Con và ta một mình đến đó".
"Một mình ? Chỉ hai người
chúng ta thôi sao, thưa phụ vương ?"
"Tại sao không được chứ
?", quốc vương Moriom nói, "Vũ khí vẫn còn trong lâu đài. Chúa tể
bóng tối sẽ không ngờ rằng chỉ có hai người chúng ta xâm nhập lãnh địa của hắn,
và cũng không ngờ rằng chúng ta đến đó bằng con kỳ đà quái gỡ này. Hắn sẽ ngạc
nhiên cho mà xem".
Hoàng tử nghĩ mãi những gì chàng
biết được về Chúa tể bóng tối. Ít nhất là tính cách không bao giờ biết mệt
mỏi... hay là ? Chàng định nói với cha chàng. Nhưng khi quay lại nhìn ông, thì
đây không phải là một người cha già nua, mà là một người đàn ông trong độ tuổi
thanh xuân khí huyết sung mãn, say mê mạo hiểm "Chúng ta còn có thể tiến
xa hơn thế nữa..." chàng đồng tình.
"Nói như thế mới xứng đáng
là con của ta chứ !", Quốc vương Moriom tỏ vẻ hài lòng. Người vỗ vai hoàng
tử Griom và nói tiếp "Cứ nghĩ khi nói chuyện này với một người đàn ông
trạc tuổi mình khiến ta có cảm giác gì hơi là lạ".
"Con cũng cảm thấy
thế", hoàng tử Griom thú nhận.
"Thần nhi chỉ tìm cách báo
thù cho phụ vương. Nhưng khi nghe lời tiên tri nói rằng phụ vương còn sống,
thần nhi lại nghĩ đến việc giải cứu người. Và rồi thần nhi nghĩ rằng phụ vương
đang ở vào tuổi của Quốc vương Polor, tóc bạc trắng, da dẻ nhăn nheo. Nhưng thần
nhi không ngờ, chỉ có ngày tháng trôi qua, nhưng phụ vương lại có vẻ giống như
một hoàng tử anh của con hơn là một người cha".
"Ta không coi con là trẻ
nít, mà ta đối đãi với con như với một chiến binh", bàn tay của đức vua
rời vai chàng, "người đứng cùng chiến tuyến với ta khi ta chiếm lại vương
quốc của mình"
Hoàng tử Griom đáp : "Phụ
hoàng là đức vua tôn kính của con. Trái tim này, linh hồn này thuộc về
người"
"Ngược lại, cuộc đời ta cũng
thuộc về con, con trai". Quốc vương Moriom nói, "Ta phải cầu mong con
tha thứ cho ta, con trai, vì những lời ta vừa nói với con lúc nãy chỉ để thử
thách lòng dạ của con mà thôi. Nhưng giờ đây ta đã rõ một sự thật, ta sẽ nói
thẳng cho chon biết. Ta nợ con mọi thứ khi biết rằng 20 năm đã trôi qua, con là
người đầu tiên đến giải cứu ta. Chúa tể bóng tối khi giam cầm ta đã nói rằng
hắn muốn cho ta thấy thần dân của ta có dám liều mình vì ta không, bất kể ai
đến đây đều có thể giải thoát ta thật dễ dàng".
Hoàng tử Griom ngạc nhiên :
"Dễ dàng ư ? Thế còn con mãng xà..."
"Con mãng xà không bao giờ
có ý làm hại con. Nó chỉ ở đó để đe doạ, làm cho việc giải cứu tưởng như khó
khăn, và muốn làm được đòi hỏi phải có một người đàn ông can đảm mới vượt qua
được. Có thể nó mổ vào con vì dù sao đi nữa con vẫn là một kiếm sĩ. Nhưng người
của ta nào có ai đến, họ có thể giải cứu ta ngay những ngày ấy. Chúa tể bóng
tối đã đến đây, đánh thức ta dậy nói rằng hắn sẽ dập tắt những ngọn lửa xanh ma
quái làm cho người ta bớt e sợ. Nhưng vẫn không một ai đến cứu ta ! Và bây giờ
ta mới biết rằng hai mươi năm đã qua ! Ôi hai mươi năm !". Nhà vua gào lên
"Không một ai đến cả, chỉ trừ con, con trai của ta".
Hoàng tử vẫn hăm hở : "Nhưng
ta vẫn có thể báo thù Chúa tể bóng tối. Chúng ta sẽ đến lãnh thổ của hắn
và..."
Nhà vua nghiêm sắc mặt :
"Không ! Ngay cả khi chúng ta có nhiều ưu thế hơn, khi mà binh hùng tướng
mạnh, nhưng chúng ta có gì trong tay ? Ta từng nghĩ rằng, ta có trong tay hàng
ngàn chiến binh sẵn sàng chiến đấu vì ta. Ta đã lầm !".
__________________
Hoàng tử Griom không biết cảm
giác lúc này là thất vọng hay nhẹ nhỏm. Chúa tể bóng tối có rất nhiều quyền
năng. Có lẽ, một ngày nào đó sẽ có một chiến binh mạnh mẽ, can đảm có thể đánh
bại hắn.
"Vậy thưa phụ vương, chúng
ta sẽ đi đâu ?", chàng hỏi.
Nhà vua Moriom nói : "Chúng
ta cứ ra khỏi tòa lâu đài này, một lâu đài được xây dựng lên bởi những lời dối
trá về lòng trung thành. Lúc ấy chúng ta sẽ bàn tiếp".
Hoàng tử Griom đi theo cha, trong
đầu rối tung mọi thứ. Ba câu cuối của những lời tiên tri ! Phải chăng trong
lòng chàng đầy rẫy những điều dối trá ?
Con kỳ đà không thể chở nổi hai
người, chàng dắt nó theo sau chàng rảo bước ra khỏi tòa lâu đài. Hoàng tử Griom
quay lại nhìn, lúc này chàng thấy nơi đây là một vùng đất hoang phế hơn là cải
vẻ tráng lệ trong trí tưởng tượng của chàng. Nếu những điều xấu xa còn ngự trị
nơi đây thì nó cũng sẽ như thế !
Nhưng còn số phận của chàng thì
sao ?
"Đây rồi", nhà vua nói,
"Ở đây đã khá xa rồi".
Một lần nữa, người đặt tay lên
vai Griom. Griom quay lại, chính lúc ấy, hai cánh tay cha chàng ôm lấy chàng, không
phải là sự ôm ấp của một người cha ! Hai cánh tay trần vòng qua người chàng,
chạm vào da thịt chàng, chiếc khố của người không chịu nỗi "khúc gậy"
đàn ông nóng hổi đang áp sát vào đùi chàng !
"Phụ vương !", chàng
thở gấp. Chàng không thể giả vờ phản kháng, người chàng áp sát vào thân thể
người đàn ông đối diện, phản ứng của chàng thật rõ ràng khi đầu khấc dương vật
chàng ngóc dậy cạ vào tinh hoàn của cha chàng. "Phụ vương !", chàng
lại bật ra tiếng kêu.
"Con, con trai ta. Con sẽ là
người đầu tiên trong đội quân mới trung thành với ta. Con sẽ là người cùng ta
chống lại Chúa tể bóng tối, kẻ ngự trị trong sự sợ hãi, căm ghét, hắn sẽ không
thể chống lại lòng yêu thương. Không bao giờ chống lại nổi tình yêu ! Tình yêu
sẽ là vấn đề cốt lõi trong quân đội của ta, dựa vào đấy mà tái thiết đất nước.
Hãy tạm để vương quốc Dormire ngủ yên, và khi đến lúc ấy thì Chúa tể bóng tối
không thể nào chống lại chúng ta được".
"Con sẽ luôn kề cận bên
người, thưa phụ vương", hoàng tử Griom đáp lời.
"Nói khác đi, ta và con sẽ
luôn sống bên nhau", quốc vương Moriom vừa nói vừa áp môi hôn chàng, lúc
ấy người tóm lấy cái vật chỉa ra của Griom bằng bàn tay cầm gươm của người -
bàn tay phải !
Hoàng tử Griom rên lên khi nhà
vua hôn dài xuống người chàng, nụ hôm qua bầu vú, khát khao xoắn lấy đầu vú
chàng, miệt mài thưởng thức thân thể chàng, mọi thứ của chàng, chàng bủn rủn
không thể nói nên lời khi đôi môi đức vua lần đến sợi đai da buộc chặt chiếc
khố, người tháo chiếc đai da, chiếc khố rơi ngay xuống đất.
Cha chàng quỳ dưới chân chàng,
đôi môi người vừa nhấp nháp hương vị cơ thể chàng giờ đã chạm vào dương vật của
chàng, chạm vào cái góc sâu kín đời chàng, chàng run rẫy tiếp nhận một sức sống
mãnh liệt lan truyền ! Đến lúc người trùm môi lên dương vật chàng và nút thì
cái cảm giác đam mê ấy lan tỏa khắp thân thể trẻ trung của chàng, hoàng tử
Griom không thể chịu nỗi và để mặc cảm giác sung sướng cứ dâng trào, chiếm hữu
thân xác chàng. Đây là cha chàng, là đức vua vạn tuế của chàng, là gã đàn ông
của chàng, đây là... tất cả !
Điều này đã khiến chàng chủ động,
chàng rên lớn lần nữa và cúi xuống đỡ chàng trai "cha chàng" đứng
dậy. Giờ thì chàng để đôi môi mình trút lên cổ đức vua cơn mưa hôn, môi chàng
miết trên vai người, cảm nhận vị mặm trên thịt da cường tráng ấy, chàng quấn
lấy ông, tay chàng ghì chặt, chàng muốn nếm trải cơ thể ấy, muốn chiếm đoạt cho
mình. Khi xuống đến thắt lưng thì chiếc khố trên người đức vua đã rời ra tự lúc
nào. Chàng chỉ việc chiếm lấy cái khúc thịt cương cứng ấy, cái đã sản sinh ra
chàng, chàng ngoạm chặt vào miệng, nóng hổi và mằn mặn trên đầu lưỡi.
“Uh, ah!” nhà vua rên rĩ “Con
trai của ta, người tình của ta, tương lai của ta ơi ! Ta không thể nâng con
đứng dậy để cảm nhận cái vật đàn ông ấy, nhưng hãy để ta chia sẻ một phần thân
thể ta cho người, hãy để xác thịt ta là của người, hãy để ta gắn chặt vào người
và vĩnh viễn thuộc về người, hỡi con yêu, hỡi người đàn ông của ta, cuộc sống
của ta".
Hoàng tử Griom nhả dương vật nhà
vua ra, đến một mô đất dưới gốc cây gần đó, chàng nằm ngữa và gọi : "Người
hãy lấy con đi, hãy kết hợp cùng con !". Nhà vua quỳ giữa bẹn chàng trai,
Griom nhấc cao hai chân và dương vật nhà vua... "Ôi trời ơi !" Hoàng
tử Griom rên lên khi duơng vật nhà vua chạm vào mép hậu môn của chàng. Trong 10
năm học tập ở Học viện quốc phòng, chàng đã không biết được khoái lạc trong
vòng tay đàn ông, có nhiều chàng trai ở đó đã sung sướng vì thú vui nhục dục
cùng với nhau. Ngay cả trong những cảm xúc mãnh liệt của mình, khi hoàng tử tự
làm cho mình đạt đến khoái cảm, thì chàng cũng không hình dung được rằng sẽ như
thế này. Cứ thế, khi nhà vua ấn dương vật qua ngưỡng cửa hẹp để cắm sâu và
trong thân thể chàng, thì chàng rên lên đau đớn, chàng cảm nhận mình bị tước
đoạt sự trinh trắng theo cách mà chàng chưa từng biết trước đó. Lần này chànhg
tự dâng hiến mình không vì khoái cảm nhục dục, không vì giải tỏa sự căng thẳng
đòi hỏi sinh lý, mà là sự dâng hiến để thực hiện lời hứa của mình trước nhà
vua.
Dương vật nhà vua từng chút một
tiến sâu vào cho đến khi toàn bộ chiều dài của nó nằm sâu trong người chàng.
chính lúc ấy chàng cảm nhận sự đam mê mãnh liệt, sự hưng phấn đến tột độ và
khoái cảm vô biên. Chàng ghì mạnh cơ thể nhà vua, hai gót chân chàng quặp phía
sau đùi nhà vua thúc mạnh, chàng ưỡn người và dập mạnh để khúc thịt cương cứng
của nhà vua nhấp nhữ trong lổ chàng ngay cả khi nhà vua chưa hề nhúc nhích gì.
Giờ thì quốc vương Moriom bắt đầu
thụt vào rút ra, hoàng tử Griom rên la, dương vật nhà vua đưa chàng tới miền
đất khoái lạc triền miên chưa từng có, cứ mỗi cú nhấp của người giống như một
lời xác nhận về cuộc đời chàng và mỗi lần rút ra giống như là lời xác nhận ấy
đã hoàn thành.
Làm sao chàng chịu nỗi ngoài việc
để ông nhấp dương vật dồn dập làm chàng mỗi lúc một sung sướng hơn bao giờ hết,
càng sung sướng chàng càng khao khát, chàng ghì chặt lấy nhà vua như kẻ đắm tàu
vớ phải mảnh ván. Đến khi chàng rên lớn, những ngón tay chàng bấu chặt lưng
ông, hậu môn chàng quíu lại, thít chặt thân dương vật của nhà vua. Nhà vua mĩm
cười vì biết mình đã làm cho hoàng tử sung sướng cùng cực. Những thớ thịt của
chàng căng và nổi cuồn cuộn như dây thừng, chàng nẩy người lên, hai mắt nhắm
nghiền, nét mặt nhăn nhó như đang chịu cực hình, ồ không hoàng tử đang sướng
đấy chứ !
"Con trai của ta, người đàn
ông ta yêu, hãy cho ta cho ta tất cả, hãy để ta tắm gội trong nguồn sinh lực
mạnh mẽ, sung mãn của người, rồi ta sẽ trao hết cho con cả cuộc sống này. Chúng
ta thuộc về nhau và sẽ làm cho nhau mạnh mẽ hơn".
Hoàng tử Griom nức nỡ trong niềm
sung sướng, khi nước mắt chảy tràn trên mặt cũng chính là lúc cơ thể chàng như
một quả pháo nổ tung, từng đợt tinh dịch trút lên người cha, chảy tràn xuống
ngực và bụng chàng. Chàng mệt lữ, ngực phập phồng vì thở gấp, tình trạng chẳng
khác gì lúc chàng gắng sức chiến đấu với con mãng xà. Đợi chàng xuất tinh xong,
nhà vua mới hoàn thành công việc của mình, lúc này không còn áp lực từ chàng,
đức vua như con thú đực man dại động cỡn nhấp càng lúc càng mạnh và nhanh hơn
bao giờ hết. Bao nhiêu sức lực trai trẻ (ít nhất là trên cơ thể ông, chứ không
phải là tuổi tác) ông dồn vào cuộc mây mưa này, hoàng tử vuốt ve da thịt săn
chắc lực lưỡng của ông càng làm ông phấn khích, khi ông bật lên tiếng rên tưởng
như không dứt thì nhà vua đã trao cho chàng nguồn tinh lực dồi dào như ông đã
nói. Hoàng tử nằm ôm chặt lấy ông, cảm nhận thân xác ông run rẫy, hơi thở ông
dồn dập, môi ông và môi chàng gắn vào nhau trong nụ hôn say đắm, từ hậu môn
chàng, dòng nước nhờn đục rỉ ra khỏi mép nhăn. Hoàng tử Griom thật sự sung
sướng và rất thích cảnh nhà vua cưỡi trên người chàng như người đàn ông cưỡi
ngựa phi nước đại.
Đến lúc trời tối sầm thì nhà vua
nhỏm dậy, cùng kéo chàng ngồi bên cạnh, ông mân mê vuốt ve da thịt chàng.
“Bây giờ thì làm gì thưa phụ
vương ?”
"Giờ thì chúng ta tìm những
gã trai tráng biết cách biểu thị lòng trung thành với ta như thế này", nhà
vua tiếp, "Lần này ta không dễ bị lừa đâu, họ sẽ chiến đấu và bảo vệ cái
thuộc về họ. Ngay cả Chúa tể bóng tối cũng không mạnh bằng. Hắn có quyền năng,
nhưng không phải là tất cả, hắn sẽ bị đánh bại bởi một lực lượng mà tất cả họ
đều thuộc về nhau".
“Con nguyện cầu những điều phụ
vương nói thành sự thật” Hoàng tử Griom nói.
"Ta biết là là ai, ta đang
làm gì. Rồi con sẽ thấy".
“Vậy chúng ta bắt đầu từ
Mestrem.” Hoàng tử Griom nói. “Có nhiều trai tráng ở đó nhưng họ không có lòng
trung thành. Con nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội. Con biết, con sẽ là người... Con
nghĩ thế có đúng không, thưa phụ vương” .
“Ta chấp thuận lời thỉnh cầu của
con” Nhà vua Moriom nói. “Chúng ta đi nào, còn nhiều việc phải làm, cho ta và
cho con, cho cả hai ta nữa !”
Lúc đứng dậy, hoàng tử Griom mĩm
cười, chàng đã bắt đầu một cuộc đời mới . Bây giờ lời tiên tri được hiểu một
cách đầy đủ. Và ngay cả điều cuối cùng này là sự thật thì từ nay về sau chàng
sẽ sống trong hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của những người đàn ông, chàng sẽ
hạnh phúc và hoan lạc trong những vòng tay mạnh mẽ sung mãn ấy.
- HẾT –