Kẻ cắp găp bà già

Tác giả : Tommy Hawk - Người dịch : Vũ Quốc

Cậu Jayro, một người đàn ông thấp lùn mập mạp, đang ngồi đong đưa trên ghế đu ngoài hàng ba đánh đàn banjo, cây đàn mà ông yêu quý như tình nhân. Khúc nhạc nghe quen tai, tôi đặt tên khúc nhạc ấy là “Smokey Mountain Breakdown” cho dù có hơi phóng đại một chút. Trời hôm nay nắng chói chang, không một ngọn gió lùa. Chắc là mùa hè oi bức lắm đây. Thời tiết như vầy, uể oải và lười nhác là chuyện không tránh khỏi, cho dù ở miền núi cũng vậy. Tôi đi chân đất đứng dưới mái che ngoài hàng hiên, mặc độc một cái áo liền quần, nói : “Mợ Irma Mae bảo cậu có chuyện muốn nói với con, phải không cậu ?”

“Ừm”. Cậu Jayro nói với tôi, nhưng vẫn không ngưng tay đánh đàn. “Mày nghĩ món ăn tối nay thế nào ?”.

Tôi nhún vai. Bánh bột bắp ăn sáng thì còn khá, chứ dùng cho bữa ăn tối thì không sao nuốt trôi nổi. “Đâu lại vào đấy thôi, con đoán vậy”.

“Chắc là phải kiếm thêm món gì đó, đúng không ?”, cậu cười với tôi.

“Dạ”, tôi tán thành ngay và cười toe toét với ông.

“Phải đấy, giá mà có món gà rô ti ăn với bánh bột bắp thì còn gì bằng”.

Nghe ông nói mà tôi thèm rỏ dãi. Gia đình cậu tôi là nông dân nghèo khổ, ăn uống đạm bạc. Có lúc chúng tôi cũng bẫy được một chú sóc nhỏ hoặc kiếm được thứ gì đó, nhưng súng săn của cậu đã hỏng từ lâu và cho tới lúc sửa được thì cả nhà vẫn thiếu thịt thà trên bàn ăn. "Đúng như thế rồi còn gì !".

"Bà góa Baker dưới chân núi có nuôi gà", cậu lơ đãng nói. Từ trên này, chúng tôi có thể trông thấy ngôi nhà của bà Baker, bầy gà của bà ấy giống như một đám các chấm nho nhỏ quanh chuồng, còn khu vườn nhà bà ta thì khỏi nói, nằm trên một vùng đất thấp màu mỡ sát con sông Green Wazoo.

"Cả bầy ấy", tôi tán thành.

"Hẳn là mày cũng muốn có chút thịt gà nằm trên đĩa ăn tối chứ ?", Cậu Jayro hỏi tôi.

“Đâu chỉ có một chút, cậu !”

"Mày từng đánh quả chuồng nào chưa con ?", cậu Jayro hỏi tôi.

"Dạ chưa", tôi thật thà nói. Tôi hiểu ý của cậu muốn nói gì, nhưng mặc kệ, dầu gì tôi chỉ là thằng con nít, làm sao biết nhiều chuyện như vậy.

"Không cần làm gì nhiều. Chỉ đợi cho tới lúc mọi người ngủ say. Phải chú ý tránh lũ chó, nếu có. Lúc lẻn vào phải bình tĩnh, mở then cửa, ém sát chuồng gà, tới chỗ nó ngủ mà bắt. Xong rồi bỏ vào bao vác lên lưng mà chuồn về. Chỉ vậy thôi".

"Vậy cậu có định trộm gà nhà bả không ?", tôi hỏi ông không dấu vẻ háo hức. Phải, háo hức cũng đúng lắm chứ, chỉ nội cái ý nghĩ về món gà rán cũng khiến tôi cồn cào cả ruột lên rồi.

Cậu Jayro nhìn tôi nói : "Bộ mày không thấy tao bị cụp lưng mấy ngày nay sao ?", ông mắng tôi

"Con xin lỗi", tôi gục mặt.

"Thấy hoàn cảnh mày tội nghiệp, bởi vậy tao mới đem mày về nuôi lúc cha mẹ mày khuất núi", cậu Jayro nói tiếp, "tao biết mày có thể làm giúp việc vặt quanh nhà. Nhưng mày có làm gì nhiều nhặng lắm đâu".

"Dạ, con biết con còn nhỏ nên chưa làm được việc đồng", tôi nói. Đúng là tôi chưa giúp gì được cho họ, tôi vô tư thừa nhận, để rồi vô tình lọt vào cái bẫy của chính mình. Nhà cửa chẳng ra hồn, còn cậu Jayro thì suốt ngày ngồi đàn. Thỉnh thoảng mợ Irma Mae xuống chợ mua đồ may vá và ít thực phẩm mang về. Ngoài ra thì trong nhà chẳng có thú nuôi, cũng không có dư đất để cày bừa, chỉ có căn nhà và miếng đất bé xíu cheo leo trên sườn dốc. Tôi thấy ở đây chẳng giúp được gì cho họ cả !

"Bây giờ, mày có thể giúp cậu mợ bằng cách xuống dưới đồi "mượn đỡ" mấy con gà nhà bà Baker về cho cậu mợ là được rồi", Cậu Jayro nói toạc ra. "Mang theo cái bao, bò lần xuống mé dưới kiếm chỗ nấp, rồi đợi cho tới khi bà ấy ngủ say. Sau đó lẻn vào tóm 3 con gà về cho cậu mợ. Thế là sáng ngày mai, cả nhà sẽ có món gà rô ti cho bữa trưa, món gà hấp cho bữa tối. Mày thấy có được không nào ?".

"Còn gì bằng !", tôi tán thành ngay.

"Vậy mới ngoan chứ !", cậu Jayro nói, "Đi làm đi, tao ở nhà chờ". Sau đó thì ông quay lại với cây đàn banjo của mình, tạo nên những âm thanh réo rắt như tiếng suối chảy trong bầu không khí tịch mịch lúc đêm xuống.

Còn tôi, chẳng cần nghĩ ngợi phải làm thế nào hay nên làm gì cho mệt xác. Tôi có lần biết được bà góa Baker nhân lúc mợ dắt tôi ra cửa hàng mua đồ. Bà hết nhìn mợ Irma Mae rồi lại nhìn tôi, khịt khịt mũi rồi bảo, "Hay nhỉ, lại có thêm một kẻ ăn bám vô tích sự dọn đến Bowlines này rồi". Vì vậy tôi không sao quên bà ấy được. Nếu không sợ bị bắt, có lẽ tôi sẽ dọn sạch láng chuồng gà bà ấy, không chừa lấy một con !

Tối hôm ấy mà đi ăn trộm quả thật lý tưởng; trăng rằm mới mọc còn ở đằng Đông cũng đủ sáng cho tôi thấy đường đi nước bước, nhưng bóng mờ buổi tối cũng giúp tôi ẩn nấp dễ dàng. Tôi thận trọng nép mình trong bóng tối. Trời đêm lặng lẽ, tĩnh mịch, không một tiếng dế kêu. Vạn vật lặng im bất động, trừ hơi nóng ban ngày chưa tan, quá xá nóng ! Tôi ngồi trên mõm đá, mắt dõi theo ngọn đèn nhà bà, chắc cũng phải đến hàng giờ liền rồi mới chịu tắt hẳn. Tôi ngồi nán đợi thêm mươi mười phút rồi tuột xuống dốc. May mà đất mềm, đi chân trần cũng không đến nổi ! Nghĩ đến chuyện thò chân vào khu chuồng gà bẩn thỉu, lầy lội cũng đã khiến tôi nhăn mặt. Nhưng mang giày dễ gây ra tiếng động, còn nữa, tôi có thể vác gà về nhà rửa chân sau cũng không muộn màng gì. Nhớ tới bữa ăn ngày mai có món gà rô ti như thúc giục tôi bước nhanh, hăng hái và cẩn thận hơn.

Tôi mở then cổng vào sân rồi luồn vào. Cửa cổng bật tiếng kêu ken két nhưng không đủ để đánh thức một người vừa già vừa lãng tai như bà góa Baker. Vào trong sân, mọi vật rõ như ban ngày, tạ ơn ông trăng. Lũ gà trong chuồng nằm im thin thít. Trời tối gà qué gì cũng không sao nhúc nhích được một bước, mà tôi đoán là ánh trăng không đủ sáng để đánh thức chúng dậy. Tôi túm giò một con, giở lên cao. Con gà vỗ cánh phành phạch vài cái rồi ngủ tiếp, tôi bèn bỏ nó vào bao. Bây giờ tới con thứ hai và...

"Ai làm gì ở đây vậy ?", có giọng nói sau lưng. Một giọng đàn ông.

Tôi quay lại, sợ gần vãi đái ra quần.

"Hình như mình tóm được thằng trộm gà rồi đó, Martin", người thứ hai lên tiếng.

"Coi nè", người thứ nhất nói, "thằng này còn nhỏ mà ?".

Ôi trời đất ơi, tôi bị tó rồi ! Người ta có thể nổ súng bắn chết kẻ trộm tài sản của họ. Ở vùng núi đồi hẻo lánh ai mà lần ra kẻ sát nhân chứ. Bằng không thì người ta cũng có quyền bắt nhốt tôi lại và báo với cảnh sát vào rạng sáng hôm sau. Sau đó người ta có thể đưa tôi vào một trại mồ côi trong thành phố, một số phận tồi tệ hơn cái chết sẽ đến với một thằng bé chất phác như tôi !

Hai người kia đến gần chuồng gà. Trông họ lớn tuổi hơn tôi một ít, và rõ ràng họ là anh em, vì cả hai đều có cùng màu tóc nâu, có cùng cái mũi thuôn cao, cả cái cằm chẻ cũng giống. Một người cao to hơn người kia, tôi đoán họ là anh em song sinh.

"Ủa, bà Baker sống một mình mà ?", tôi ngơ ngác nói.

"Ở đây, tụi tao mới là người hỏi", một người nói, "vấn đề là mày có mặt ở đây. Tụi mình phải làm gì với nó đây, Clem ?".

"Không biết", Clem đáp, "Người ta phải làm gì với một thằng trộm gà đây ta ?".

"Thả ra ?", tôi mớm lời.

Nhưng lời nói của tôi chỉ khiến hai gã ấy cười ngất, "Mày nói coi, có nên thả nó ra không ?", Martin nói với Clem.

"Để rồi mai nó lại mò vào đây nữa sao !", Martin đáp.

"Hổng có đâu !", tôi cố cãi. Hai người chẳng đếm xỉa gì đến tôi, chỉ liến thoắng nói chuyện với nhau.

"Mày nói đúng đó, mình phải dạy cho nó một bài học", Clem trầm ngâm rồi nói.

"Phải làm cho nó thật sự hối hận vì dám đến trộm gà ở đây".

"Đánh nó một trận hoặc để thẹo cho nó nhớ đời".

"Tất nhiên là được rồi. Nhưng một thằng nhóc như nó, mà hai thằng lớn xúm nhau đánh coi bộ không hay ho gì”.

"Trông mặt mũi sáng sủa dễ coi, mà lại đi làm chuyện này".

"Ừ, cũng trông cũng khá quá chớ".

Mặt tôi rạng rỡ hẳn lên, biết đâu sau cùng họ cũng chịu thả tôi đi, mà không để lại một hai vết sẹo trên người tôi.

"Mày coi, gương mặt nó làm tao nhớ tới con Lizzy Harper, mày nghĩ có đúng thế không ?”, Clem nói tiếp, "Vừa láng mịn, vừa ngây thơ, không một cọng lông măng trên má". Tay gã rờ rẫm trên mặt làm tôi rùng mình, nhưng tôi không dám cựa quậy gì hết. "Mềm và mịn màng".

“Cái đó khỏi bàn, dòm cũng biết”.

“Cặp môi nó mọng đỏ, dòm tao chỉ muốn hun một cái cho đã".

“Cứ tự nhiên. Tao không thèm cản đâu”, Martin nói.

“Lại đây nhóc, để tao nếm thử cặp môi mày chút coi”, Clem nói.

Tôi không biết phải làm gì khác. Có lẽ họ còn lúng túng không biết phải giải quyết chuyện của tôi thế nào nên sự việc trở nên thế này, không chừng sau đó họ thả tôi đi cũng nên. Nói cho cùng, tôi đã bắt được con gà nào đâu, mà họ cũng đâu có mất thứ gì. Vì thế tôi liền nói, "Được rồi", và bước tới chỗ Clem.

Clem kéo tôi vào lòng. Môi gã dán chặt vào môi tôi rồi hôn. Chính xác là tôi không làm gì cả, nhưng trời đất ơi, tôi đang "được" hôn. Tôi hẳn có thể chơi trò "môi cá chết" như từng nghe kể, đó là khi bạn muốn mà đứa con gái không muốn, nó để bạn làm gì mặc tình nhưng môi nó không phản ứng gì hết, thế là bạn nản lòng mà ngừng lại. Nhưng dù vậy, tôi không làm chuyện đó mà để môi mình hòa hợp với môi gã, tôi đoán là mình đã hôn gã. Ý tôi muốn nói là, dù không sợ bị dần một trận nhừ tử, thì tôi vẫn muốn hôn một gã đàn ông.

Clem ngóc đầu lên nói, "Này nhóc, mày nút lưỡi đã hơn con Lizzy Harper nhiều đó", rồi gã cúi xuống hôn tôi cuồng nhiệt, thân thể gã ép sát người tôi.

Tôi cảm thấy con cặc gã đè lên cặc mình, nó đang cương lên cứng ngắc. Bàn tay Clem banh cặp mông ra rồi vít tôi xuống đất, tôi vùng vẫn chạy vuột ra, gã liền nói, "Chờ đã nhóc ! Này Martin, tao nghĩ thằng nhóc này sắp quíu lên vì tao rồi".

"Lẽ ra phải để tao nếm trước", Martin, "môi nó dòm quá đã, vậy mà lại để mày xơi trước rồi".

Tôi cố bỏ chạy, nhưng cả hai chẹn bít lối ra cổng và Clem buộc tôi chạy lòng vòng quanh gã. Cuối cùng mọi lối bị khóa chặt, Martin dang tay ra nói, "Lại đây nhóc, để tao hun một cái coi nào", gã nói.

Tôi cố chạy vọt qua, nhưng gã chỉ cần nhích tới nửa bước là tóm được tôi một cách dễ dàng, thế là hết đường chạy, tôi lọt thỏm vào lòng gã, còn Clem thì đứng ngay đằng sau. Tự nhiên tôi lọt vào giữa hai cơ thể đàn ông, Martin bắt đầu hôn. Bốn cánh tay dở hỏng tôi lên khỏi mặt đất, tôi cảm thấy con cặc Martin cạ vào cặc mình, còn cặc thằng Clem thì áp sát lổ đít, tôi lo thầm trong bụng "Ôi, lạy Chúa, con gặp phải thứ gì ở đây vậy ?".

Hai thằng đàn ông đang cơn động dục, chúng cọ háng vào người tôi giống như kiểu con bò cái cạ mông vào hàng rào mỗi khi ngứa lồn.

Chiếc lưỡi Martin lách vào miệng, làm tôi run rẫy. Trong khi đó, tay Clem bóp chặt đầu vú se se rồi véo mạnh làm tôi muốn nín thở, còn Martin thọc lưỡi vào sâu hơn.

Tôi ú ớ trong khi chiếc lưỡi gã lấp đầy miệng tôi. Lúc đó tôi cũng thấy hứng, nhưng chỉ là thằng nhóc mới lớn, con chim bé xíu cũng ngóc dậy cạ vào con cặc to đùng của Martin khiến gã không nhịn được phải phì cười.

"Trước đây mày có từng chơi như vầy không ?" Clem hỏi. Nếu không bị cái lưỡi Martin chẹn họng thì tôi đã trả lời ngay rồi. Nhưng sau đó, nghe câu trả lời gã kia, thì tôi mới biết hai người vẫn đang nói chuyện với nhau.

"Chưa, chưa lần nào hết", Martin nói, "Nhưng hình như nó cũng khoái chơi với tụi mình đó".

"Tao nghĩ không biết mình chơi nó có vừa hay không. Một thằng nhóc như nó hổng biết lổ miệng với lổ đít nó, chỗ nào chơi tốt hơn", Clem tỏ ra tư lự.

“Sao không chơi thử cả hai đầu để coi đầu nào sướng hơn”, Martin nói.

Clem cười khùng khục, tiếng cười giống như những âm trầm được khảy lên từ cây đàn banjo. "Ừ thì thử", gã đồng ý. Lúc này gã mới nói với tôi. "Này nhóc, mày lẻn vào đây trộm, tụi tao có quyền bắn chết mày rồi ném xác xuống sông. Nhưng nếu mày làm tụi tao sướng thì tụi tao sẽ để mày chạy về nhà với mẹ mày".

“Mẹ em không còn”, tôi đáp, “Ba cũng vậy”.

“Tội nghiệp hông, hóa ra mày là thằng mồ côi”, Martin nói.

"Thôi được, nếu mình khoái nó như vậy, cứ để nó về sống với tụi mình", Clem nói.

“Em có nhà mà”, tôi phản đối ngay.

"Vậy mày làm tụi tao sướng cái đã rồi mới được về nhà", Clem nói, "Thấy thế nào ? Nghe cũng có lợi cho mày đó chớ ?".

“Ưm...”, tôi ngập ngừng nói, "chắc là được".

Clem chế giễu "Con cặc mày độn căng trong quần như vậy, tao chắc là mày còn muốn nhiều hơn thế nữa kìa".

Tôi đành thừa nhận, "Anh nói cũng đúng".

"Vậy thì cởi đồ ra mau mau để anh em tụi tao còn làm việc nữa chớ", Martin nói, "Tao muốn nó liếm cho tao".

"Vậy cái mông nó là phần của tao", Clem đồng ý.

Tôi còn biết làm gì khác nữa đây ? Tôi lần tay mở khuy bộ áo liền quần đang mặc, sợi đai vai tuột xuống lỏng thỏng sau lưng. Kế đến là hàng khuy hai bên hông, và cuối cùng mọi thứ tuột xuống mắt cá chân.

"Khom xuống đi, nhóc", Clem nói, "Khom chút nữa, tao sẽ xoa nước bọt không làm mày đau đâu".

Còn Martin mở dây kéo bộ áo liền quần của mình. Nhưng con cặc gã lại nằm sâu tuốt bên dưới so với đoạn dây kéo nên chỉ ló cái đầu ra được chút xíu. Gã càu nhàu vì bực tức, đành tháo đai vai ra, bộ quần áo chùng xuống, nhờ vậy cặc dái gã mới lôi ra ngoài được.

"Cố mà thổi cho tao phê coi", gã nói với tôi trong lúc ngồi xuống thành chuồng gà, một chân thỏng dưới đất, một chân gác lên ngạch cửa vào chuồng, chỉa cặc về phía tôi.

Tư thế này phô hết những bắp cơ lực lưỡng của gã. Gã đúng là một thằng to xác, đô con, giống như người anh em Clem của gã đang hí hoáy nhổ nước bọt làm trơn cặc sau lưng tôi. Martin trong tư thế này giống như người mẫu chụp hình, bờ vai đầy thịt tròn lẳn, bộ ngực vuông nở nang với cặp vú hình bầu dục màu nâu sẫm, những sợi cơ tạo thành những vệt ngang đều đặn chia phần bụng gã thành nhiều múi săn lên, phần còn lại thì khuất hẳn bên dưới áo sống gã đang mặc. Gương mặt gã trông cũng hiền lành tử tế. Cả hai người hẳn phải là người tốt, mãi đến lúc này tôi mới nhận thấy như thế. Họ bắt quả tang tôi tại trận, lẽ ra phải dạy tôi bài học về nhân cách và biết quý trọng tài sản người khác, nhưng hai người không muốn làm thương tổn đến tôi ngoại trừ chỉ mua vui cho họ. Chỉ trông việc Clemm nhổ nước bọt nhiều để bôi lên cặc gã cũng đủ biết họ tốt bụng cỡ nào rồi !

Vì vậy tôi cũng cảm thấy thoải mái đôi chút khi đưa tay cầm cặc Martin, và ngay khi tôi vòng tay quanh thân cặc thì gã đã bật thành tiếng rên "A....", gã gật gù khoái chí.

Tôi lè lưỡi liếm đầu cặc, ngay lúc ấy nơi đó rỉ ra một dòng tinh trong mằn mặn, tràn ra lưỡi tôi. Tôi liếm láp làm trơn ướt đầu khấc của gã.

"A... đã quá nhóc !", Martin rên lên, "Mày cứ liếm như đang mút mộtt que kẹo cứng vậy đó, nhóc".

"Chuẩn bị nghen, nhóc", Clem nói, "Tao sắp nong vô đó".

Tôi chúi tới trước một tay vịn vào thành chuồng gà sát bên Martin, còn miệng lo ngậm nguyên cái đầu khấc của gã khiến gã rên rỉ "Ô... a... a... !".

Với những âm thanh rên rỉ đã tai, cộng với cái đầu cặc nóng hổi trong miệng, tôi cảm thấy con cặc của Clem đẩy vào đít mình, bắt đầu đi qua mép gấp, hơi khựng một chút rồi đẩy vào. Tôi rên lên khi đầu cặc lọt qua lớp cơ vòng đầu tiên và bắt đầu thúc mạnh vào trong.

“Mẹ nó, sao mà chặt quá vậy, nhưng mày cũng khoái mà, cứ để tao vô đi nhóc”, Clem làu bàu, “Cặc tao còn láng mượt hơn quết bơ nữa kìa".

Martin cằn nhằn, “Lẹ lên, vô lẹ đi, nó còn đợi mày vô xong mới chịu bú cho tao".

Martin nói không sai, nên tôi bắt đầu mút cặc cho gã, còn gã thì rên hù hụ. “Ưm... hừm..., mày đoán đúng đấy Clem, thằng này vốn để thiên hạ đút đít mà”.

“Nếu vậy thì đâu cần nhẹ tay với nó làm gì”, Clem nói xong rồi dập mạnh tới.

“Ái, đau !”, tôi la lên. Đau quá ! Nhưng nhờ vậy, con cặc Clem nong vô hơn phân nửa.

"A... đã quá", Clem la lên, "Cái lổ chút xíu này chỉ để dành cho tao đụ thôi".

Martin nóng nảy hối, “Quay lại lo bú cặc tao nè”.

Trong lúc Clem thúc cặc đụ phía sau, tôi đành quay lại bú cho Martin, gã rên như bọng.

Thấy vậy Clem liền nói, “Coi chừng cái miệng của mày đó, bộ mày tính đánh thức bà già đó dậy hay sao vậy ?".

Tôi cười thầm. Phải đó, tôi đoán con dơi già xấu xí đó đâu có muốn thấy cái cảnh hai thằng cháu chắt họ hàng của mình đang ở chuồng gà đụ cái thằng cù bơ cù bất như tôi lúc này.

Martin nén không rên la chỉ biết há hốc mồm bật ra sau thở dốc. Clem kềm chặt tay hai bên hông tôi và đâm cặc đụ thô bạo. Nếu tôi còn trinh, chắc là chịu đời không thấu, như vậy càng thêm khó chịu. Nhưng gã chơi vừa vặn lổ đít, nên tôi vẫn có thể kham nổi.

Tôi bắt đầu nút cặc Martin thành tiếng nghe sùm sụp, cố làm thằng cha này lên cơn lần nữa. Có nước miếng làm trơn nên tôi có thể bú dễ dàng và tôi đang nuốt cặc gã sâu tận cổ họng.

Clem nhấp mỗi lúc một nhanh hơn, làm tôi cảm giác cặc gã như khối đá cứng ngắc trong mông mình. Tôi cũng nhận thấy con cặc Martin nóng dần lên. Tôi tự hỏi có khi nào hai anh em thằng cha này ra cùng một lượt hay không. Nghĩ đến chuyện cả hai con cặc xịt khí một lượt vào trong làm tôi nứng điên lên, tôi mò cặc mình rồi bắt đầu sục, chỉ muốn ra cùng lúc với họ.

Marin đang rên rỉ, mặt gã đờ ra vì lửa dục, gã đưa mắt nhìn tôi, hai mắt mở to, cổ họng nuốt nước bọt ừng ực, tôi thấy cặc gã như muốn sôi lên và rồi một dòng tinh nóng hổi bắn thẳng vào cổ họng mình. Tôi cảm thấy sung sướng tột cùng, người tôi run rẫy cố vắt khí từ con cặc Clem sau mông mình, coi nào, mình cùng ra một lượt đi, tôi nhủ thầm.

Clem tuy đang rên, nhưng gã ra chậm hơn nhiều, Martin đã xuất tinh xong, đổ đầy bao tử tôi với tinh dịch nóng hổi. Lúc tôi quệt tay chùi miệng thì Clem mới bắt đầu rên khan, sau đó thì giọng gã cứ như đang hò, "A... tao ra, tao đang ra đây, a...!".

Tiếng gã rõ mồn một như đang nói chuyện. Tôi nhắm mắt nghe cặc mình ngứa ran, nóng lên và cứng hơn... sau đó thì bắn ra như mưa. Tinh dịch bắn vải vào một ổ gà, khiến một ả gà mái kêu quang quác khi bị tinh dịch tưới lên mình, nhưng vì là ban đêm nên ả gà mái chỉ kêu chứ không nhúc nhích đi đâu được. Tiếng gà kêu làm đầu óc tôi tỉnh táo hẳn. Mọi chuyện đã xong, đít tôi còn nhễu nhảo tinh dịch, Clem vẫn còn bám vào lưng tôi mà thở, còn đầu tôi gục giữa háng Martin, mặt tôi ướt nhem nước bọt của chính mình, tinh dịch mặn và mồ hôi háng của gã tiết ra.

Lúc đứng dậy, Clem nói : "Mẹ nó , chơi mày quả là hết ý. Lổ đít mày vắt sạch hết khí của tao rồi còn gì".

"Ừ phải, nó thằng này chơi phê hết biết, phải không ? Có cần dạy cho nó bài học về cái thói trộm cắp không Clem ?". Martin hỏi khi Clem và tôi đã đứng dậy ngay ngắn, kéo quần áo từ mắt cá chân lên.

"Theo tao, mình đã dạy cho nó một hai điều gì đó rồi", Clem đáp, "thí dụ như cách để cặc đàn ông vào mông chẳng hạn".

"Nhưng liệu nó có quay lại đây chui vào chuồng gà nữa không ?", Martin hỏi, "Nếu vậy, lần sau mình sẽ tẩn cho nó một trận dừ đòn mới được".

“Em không quay lại đây đâu”, tôi nói, bỗng nhiên nỗi sợ hãi trở lại.

“Tốt nhất là đừng bao giờ”, Clem nói, “Bây giờ thì xéo khỏi đây ngay, thằng khốn”.

Tôi cắm đầu băng qua sân, chạy trở lên đồi thật nhanh bất kể đất đá gai góc thế nào. Cậu Jayro đã thức giấc lúc tôi mở cửa vào nhà, ông lên tiếng : "Kiếm chác được gì không mậy ?".

Kiếm được gì ư ? "Bị tóm, đó là cái con có được", tôi trả lời ông, "Bà góa Baker có hai thằng cháu sống cùng bà. May mà chúng không khó dễ gì cháu".

“Vậy sao ?”, cậu Jayro nói, “Thôi được, đành chờ chừng nào tụi nó đi khỏi rồi tính tiếp. Nhưng tao vẫn còn thèm thịt gà rô ti đây này”.

“Con cũng vậy”, tôi nhăn nhó, một phần vì cặp mông ê ẩm, phần còn lại thì thấy phát bệnh khi nghĩ tới món bánh bột bắp. Nhưng tối nay cho tôi thấy được một điều là tôi khó có thể trở thành một tay trộm gà được. Tôi cởi quần áo rồi bò lên tấm ván sàn làm giường, ván thô cứng nằm ê lưng, nhưng dẫu sao tôi cũng đã quen rồi.

Sáng sớm hôm sau có tiếng gõ cửa dồn dập. Mợ Irma Mae thức dậy, chứ không phải là cậu Jaro hay tôi. Bà ra mở cửa.

Bà góa Baker đang đứng ngoài cửa la lối om xòm, "Tối hôm qua, các người xúi biểu thằng oắt con xuống trộm gà nhà tôi, có đúng không ?".

Tôi định bụng thú nhận thì bà ta nói tiếp : "Tám con gà mái dầu béo múp mất biến. Mấy người giấu chúng ở đâu hả ?".

Mợ Irma Mae dứt khoát sẽ cản không cho bà ta vào nhà nếu thật sự chúng tôi có giấu diếm thứ gì, vì không có nên mợ tôi đứng nép sang một bên. "Mời, cứ vào mà xem. Nhà tôi chẳng giấu thứ gì hết".

Bà Baker hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng vào trong, sục sạo khắp nơi một lúc. Nếu chúng tôi có gà, chúng tôi hẳn đã làm thịt rồi, vặn cổ này, sau đó thì nhúng nước sôi để vặt lông này, phải làm mọi thứ chứ !!! Nhưng chúng tôi còn ngủ trên giường và mợ Irma Mae đang chuẩn bị một nồi bột bắp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

"Ồ, tôi tin ông bà đây không làm chuyện đó, thành thật xin lỗi. Một bà già lẩm cẩm sống một mình như tôi, không có lấy một người bạn ở cái thế giới này", bà góa Baker vừa xin lỗi vừa đánh trống lãng.

"Sống một mình ư ? Không có con cháu gì ở chung với bà sao ?", tôi hỏi.

"Có ai đâu", bà góa Baker kêu khổ, "mọi thứ chỉ một mình tôi làm hết, vậy mà bây giờ không biết ai lại ăn trộm gà nhà tôi chứ. Bây giờ tôi phải làm sao đây ?".

Mợ Irma Mae tiễn bà xuống chân đồi, để nồi bột bắp trên trên bàn. Tôi chui ra khỏi giường bắc chiếc nồi lên bếp, chuyện đó đối với tôi không khó.
"Nghe chừng như tối qua có hai thằng trộm gà nẫng tay trên của mày rồi", cậu Jayro nói.
"Chắc vậy", tôi đáp, chỉ bấy nhiêu thôi. Nhưng điều tôi nghĩ thầm là...

Đó không phải là tất cả những thứ mà chúng lấy đi ! Chúng còn lấy...


HẾT